Một hôm dạo cảnh ven hồ,
Trông lên đồi cát nhấp nhô bóng người.
Hồ Ti-bê-rát đẹp trời,
Gió im sóng lặng ngược xuôi thuyền bè.
Phê-rô cuốn lưới ra về,
Lên thuyền Chúa bảo lách xê vài sào.
Trên bờ dân chúng nôn nao,
1160.Dưới thuyền tiếng Chúa cất cao vang lừng.
Mạnh sao như lửa bừng bừng
Dịu sao như mật thấm từng đường gân.
Lời sao nặng cả ngàn cân,
Nghe êm như suối hồng ân chảy về !
Lời sao thắm thiết tình quê,
Nghe rưng nước mắt nghe mê mẩn người.
Lời sao như vọng từ trời,
Nghe ra như gọi như mời tội nhân.
Lời sao như gột lòng trần,
1170.Như lôi đất thấp đến gần trời cao.
Lời sao huyền diệu làm sao,
Như thâu tim óc như vào thịt xương.
Đây là Lời Chúa tình thương,
Ngân vang muôn thuở vấn vương muôn lòng.
Giảng cho dân chúng vừa xong,
Chúa liền từ biệt đám đông lên thuyền.
Môn đồ được lệnh Chúa truyền,
Cho dân giải tán cho thuyền ra khơi.
Rằng : “Nhân được buổi đẹp trời,
1180.Ta đi đánh cá cho vơi hết ngày.”
Phê-rô thưa : “Suốt đêm nay,
Chúng con vất vả trắng tay ra về,
Những toan gác lưới dẹp nghề,
Đã lời Thầy dạy mọi bề xin vâng.”
Lạ thay lưới bủa mấy đàng,
Cá đâu như kiến sắp hàng chui vô.
Đầy thuyền dậy tiếng hoan hô,
Kẻ thâu tay lái người xô tay chèo.
Mấy thuyền đồng nghiệp đi theo,
1190.Giúp vào kéo lưới thả neo liền liền.
Cá thu đầy khẳm hai thuyền,
Đưa nhau cập bến bình yên vui vầy.
Phê-rô sụp lạy : “Trình Thầy
Xin rời khỏi kẻ hèn nầy cho xa.”
Chúa rằng : “Thôi hãy theo Ta
Bỏ nghề lưới cá học khoa lưới người.”
Anh em hớn hở nhận lời,
Quyết tâm theo Chúa trọn đời từ đây.
Chia cay xẻ đắng cùng Thầy,
1200.Nước non là bạn, trời mây là nhà.
Lm. Phanxico Xavie Nguyễn Xuân Văn